Thanh xuân - là những khoảng trời màu hồng, những ngày nắng rực lửa, luôn cháy mãi như ước mơ của tuổi trẻ. Và với tôi, thanh xuân thật sự là những kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên, khi được gắn bó với bạn bè, thầy cô, và với mái trường trung học phổ thông mang tên: “Trường Trung học Phổ thông Thực hành Sư phạm”.
Bạn biết đấy, ở cái tuổi 17 “bẻ gãy sừng trâu” này, mỗi người chúng ta đều có những kỉ niệm rất riêng cho bản thân mình. Như là, một mối tình thời học sinh ngây thơ, trong trắng, hay cũng có thể đơn giản là những buổi trưa ở lại trường trễ, nhìn cái mái trường đỏ rực, nhìn những hàng cây xanh biếc, và đâu đó là những tiếng ríu rít vui đùa của cô cậu học sinh đang gần đấy. Thanh xuân của tôi, đơn giản lắm, nó đơn giản nhưng lại hằn sâu mà không thể nào quên được. Thật đấy, tôi yêu mái trường của tôi, yêu thầy cô và bạn bè tôi, và tôi nghĩ, bạn cũng như thế!
Thời gian bỗng như lắng đọng, khi tôi ngồi đây, viết những dòng kỉ niệm mà tôi có được từ khi là cậu học sinh lớp mười vừa nhập học. Nó thật gọn gàng, đẹp đẽ mà xếp một cách trình tự trong dòng kí ức của tôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ, từ cái ngày mà tôi còn hoang mang, ngập ngừng khi không biết “thanh xuân” này sẽ đặt vào “ngôi nhà thứ hai” nào đây. Một cách tình cờ, tôi gặp được “thanh xuân” của mình khi bước chân vào một ngày hội ở trường tôi. Nó đẹp lắm, lộng lẫy lắm, nhưng tôi còn yêu nhất cả những điều nhỏ nhoi nữa cơ, đó chính là một cái nhà vệ sinh đầy sạch sẽ và ngăn nắp. Chắc hẳn, bạn sẽ thấy buồn cười khi đọc đến đây, nhưng tôi vẫn sẽ không quên được cả những điều dù là nhỏ nhặt nhất, khi tôi tìm ra được thanh xuân của tôi, chắc chắn là nơi đây, là mái trường này.
Bạn biết không, cái ngày mà cậu học sinh ấy, hồi hộp và đợi chờ kết quả tuyển sinh, cậu ấy đã khóc, khóc vì vui sướng, khóc vì tự hào khi được trở thành một học sinh của trường Thực hành Sư phạm - Đại học Cần Thơ. Và thế là, thanh xuân của tôi như một trang giấy mới, nó được mở ra và viết lên những kỉ niệm thật đẹp cùng bạn bè, và cùng thầy cô.
Bạn hỏi tôi: “Vậy trong những kỉ niệm ấy, có kỉ niệm nào là đáng buồn không?”.
Thật ra, tôi chỉ có thể trả lời bạn rằng: “Nó buồn, một cách đẹp đẽ”. Buồn là khi, bạn nhận được một con điểm xấu, cũng có thể là khi, bạn nhận được những ánh mắt lo âu, vẫn đang giấu diếm, khi thấy học trò của mình sao lại trở nên lười quá. Nhưng bạn ơi, với tôi, nó thật sự đẹp lắm, bạn sẽ khó mà bắt gặp những nỗi buồn, những niềm suy tư, khi thầy cô luôn đến lớp với nụ cười trên môi, và với cái tâm của nghề giáo:
“Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này”.
Những lời hỏi han, quan tâm, hay chỉ là một đôi môi nhìn tôi mỉm cười, thì cũng trở nên một động lực, một cái ôm tuy vô hình nhưng lại rất ấm, ôm tôi vào lòng và luôn sẵn sàng mà nâng đỡ. Nghề giáo, thật sự là một nghề cao quý, đẹp đẽ như những người lái đò, không chỉ chở tôi, mà là chở tất cả mọi người tìm thấy được một bến bờ vững chãi.
“Một đời người - một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
‘Muốn qua sông phải lụy đò’
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa…”
Để nói lên một lời tri ân, thì tôi chỉ muốn nói rằng: “Con cảm ơn thầy cô nhiều lắm, con thật sự rất yêu quý và kính trọng những người thầy, người cô đã luôn ở cùng con, xin hãy luôn giữ mãi nụ cười trên môi, thầy cô nhé!”.
Thanh xuân của tôi, chắc chắn là những kỉ niệm sâu sắc cùng với thầy cô, với bạn bè, và với mái trường mến yêu này. Thời học sinh, những ngày cắp sách đến trường đã trở nên một kỷ niệm đẹp mà ta không thể nào quên. Và tôi nghĩ, dù bạn là ai, dù bạn đang ở độ tuổi nào thì hãy luôn nhớ về, nhìn lại những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thanh xuân ấy, hãy quay về thăm thầy cô, ôm lấy người thầy, người cô của mình một cách hạnh phúc nhất.
Bạn biết đấy, trên đường đời,
Tác giả: B1K6