CÓ NHỮNG ĐỨA TRẺ CHỈ HƯỞNG THỤ VÀ VÔ ƠN !
Hai ông bà giáo đã về hưu. Thời bao cấp ông bà nuôi con vất vả. Các con ông bà trưởng thành gọi là yên bề gia thất. Có cháu nội, ngoại sum vầy.
Anh con trai chồng công chức vợ làm nông ở với ông bà. Nên các cháu được ông bà tiếp tục chăm sóc và dạy dỗ. Cả nhà 4 người có lương. Nuôi hai đứa trẻ bây giờ thật là đơn giản. Thế nhưng dạy dỗ các cháu thật là phức tạp. Cái việc day học chữ cho các cháu thì các con mặc kệ ông bà rồi. Các cháu học hành đều giỏi từ tiểu học đến cấp THPT. Nhưng việc nề nếp gia đình từ con đến cháu làm ông bà lo lắng buồn phiền. Vì các cháu học giỏi bố mẹ nó luôn luôn tự hào. Chăm bẵm các cháu để thấy được là rất quan tâm.
Khi con có nhu cầu gì thì bố mẹ đáp ứng ngay. Chỉ cần học giỏi. Khi mua cho con ăn gì. Ông bà bảo các con chia cho cả nhà. Bảo các cháu đem mời ông bà đã rồi ăn . Nhưng các con bảo phần ông bà đã phần riêng tử tế rồi. Cho các con ăn thoải mái . Bù cho con không thiệt thòi thiếu thốn như cha mẹ nó thời xưa.
Ảnh minh họa
Khi con học thì bố mẹ không bắt làm gì cả, chỉ học, hậm chỉ lúc học tối khuya bố mẹ còn nấu cháo bưng vào phòng học cho con. Đứa cháu trai chỉ học không biết quét nhà. Đứa cháu gái không biết giặt giũ nấu cơm. Ông bà có ý tự tắm. Tự giăt áo quần của ai tự lo. Nghe chừng lẩm cẩm. Vì mua máy giặt bố mẹ nó lo. Các cháu rất ít khi phợi, gấp quần áo nữa. Nên hai cháu của ông bà chỉ biêt mỗi học giỏi và được khen. Bữa cơm thì xếp sẵn hai cháu học xong là ngồi ăn thôi. Xong việc bố mẹ ông bà rửa bát.
Hai cháu học giỏi, hHọc trường chuyên cấp huyên, cấp tỉnh bố mẹ đăng ký cơm ăn ở quán chỉ việc ăn xong về học. Buồng trọ thì các cháu quần áo luộm thuộm vô cùng.
Ảnh minh họa
Hết học phổ thông, các cháu vào học đại học thuận lợi dễ ràng, các cháu ở phòng trọ thuê. Thực phẩm thịt cá..rau ở nhà chuyển xuống thường xuyên, như là lẽ hiển nhiên được hưởng vậy.
Học xong đại học thằng anh theo bạn bè tót vào miền Nam làm việc, không thèm tham khảo ý kiến ông bà bố mẹ ra sao. Cứ như nó là trung tâm tự hào của gia đình vậy.
Hai đứa học thì ông bà bố mẹ điện thoại thăm hỏi bọn nó thường xuyên. Chúng nó cho là khó chịu bị giám sát vậy. Chúng nó xin tiền bố mẹ điện thoại với bạn cả giờ. Nhưng chỉ điện thoại về nhà khi xin tiền mà thôi.
Hôm cháu gái ốm, bố mẹ lo quá. Mổ gà quê nấu cháo. Xuống thăm con gái, nó cầm đùi gà ăn hiển nhiên không phải cảm ơn chào bố mẹ lấy một lời. Bố mẹ giật mình, tủi thân .. bài học sự đời.
Khi học các các cháu về nhà, đi chơi cả ngày với bạn bè. Tới bữa thì về ăn, ăn xong xem điện thoại, rửa bát quét nhà bà và mẹ làm cho.
Ảnh minh họa
Cứ như vậy các cháu vẫn là niềm tự hào vì chăm học, học giỏi là vinh dự lớn lao cho cả gia đình.
Đúng rồi ! Chúng nó đã vô tâm vô tình, không biết rửa bát, nấu cơm. Khi nó béo tốt, thông minh to khỏe nặng 60, 70 kg mà để bà, mẹ nó già nua, nặng chỉ 40 kg, làm cho tất cả.
Thời hiện đại! Phong cách mới ở nhà ăn không chào hỏi ở mâm với ông bà cha mẹ anh em. Ra ngoài xóm làng quên luôn chào anh em làng xóm … kiệm lời cảm ơn khi được giúp đỡ, thờ ơ với mọi việc ở làng xóm thôn quê, vì đã có bố mẹ ông bà lo cả …
Thôi thì chuyện đời nay là thế. Bố mẹ lo cho con, con lo cho cháu. Nó luẩn quẩn luân hồi. Khi trưởng thành tâm nhớ tới mẹ cha, có khi muộn rồi.
Nỗi buồn sâu sắc con cháu chưa ngoan chưa lễ phép thôi. Nhưng nó không nghiện hút, cờ bạc là đỡ lo lắm rồi. Nhưng lại lo hơn cả khi đã chết ! Con cháu vô ơn và không có hiếu !
K. Hiên , tháng Bảy năm Nhâm Dần , copy từ facebook Chuyện NHÂN VĂN