CHUYẾN ĐÒ TRI ÂN

Mùa thu - mùa của ký ức và hoài niệm. Mùa thu là thời điểm của những ký ức xao xuyến, cả một bầu trời về Thầy Cô cứ ùa về, ùa về, thế là trào dâng và bật ra thành lời: Nhớ Thầy Cô nhiều lắm!!! Thu về, những chiếcme đung đưa nhè nhẹ bên sắc tím bông bằng lăng khẽ chao lượn trong gió kéo theo nỗi nhớ triền miên như từng đợt sóng cuộn trào “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” rồi lại “sầu trăm ngả” của người học trò nhỏ. Đã sang tháng mười một, cái nắng cuối thu trải vàng khắp mọi nẻo đường Quận Ninh Kiều - Thành phố Cần Thơ, mang cả cái hanh khô sắp bước vào đông. Sân trường Trường Trung học Phổ thông Thực hành Sư phạm, Đại học Cần Thơ rực lên bóng cờ Tổ quốc, vô vàn loài hoa đỏ thắm vẫy tay đón chào Thầy Cô giáo và các em học sinh. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay. Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi. Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy …”. Ngày 20-11 là dịp để các thế hệ học trò bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến người lái đò” thầm lặng - những người góp phần quan trọng vào sự nghiệp phát triển đất nước Việt Nam có công dạy dỗ, uốn nắn, chắp cánh, xây đắp ước mơ cho chúng ta trên con đường học vấn, con đường làm người cả về trí tuệ, thể chất lẫn tâm hồn.

Người lái đò như cánh buồm chở đầy khát vọng của bao thế hệ học trò, trong đó có em - cậu học trò dạt dào cảm xúc với nguồn cảm hứng bất tận của miền Tây sông nước. Bao kỷ niệm về Thầy Cô lúc nào cũng tha thiết thiết tha, vương vấn vấn vương trong tâm trí người học trò nghị lực bền bỉ - ý chí chinh phục, đột phá liên tục đa lĩnh vực để thật sự xứng đáng với Cha Mẹ và Cô Thầy. Nếu ví tuổi thơ như một bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, vừa ngây thơ, vừa hồn nhiên, chứa đựng cả tuổi thơ với bao ân tình sâu nặng thì Thầy Cô chính là người đã cầm tay, dẫn dắt, giúp chúng em phác họa từng nét vẽ vụng về năm xưa nay trở thành các đường nét gân guốc, khỏe khoắn, mềm mại, đầy sức sống và có “hồn người”. Thầy Cô chính là người đã dạy chúng con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi chúng con lớn khôn, chúng con mới thấu cảm sự ân cần, tận tụy, chu đáo của Cô Thầy đến nhường nào! Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm từng viết:

“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay

Ta vẫn gọi là nghề cao quý nhất

Có một thời, khi trẻ thơ thầm lặng

Đã ghi lòng tạc dạ những bài học đầu.”

Thật vậy, người lái đò lặng thầm với đôi bàn tay cần mẫn và tâm hồn đầy yêu thương đã gieo mầm tri thức cũng như tình thương yêu trong trái tim mỗi học trò. Thầy Cô không đơn thuần là truyền cảm hứng từng con chữ, câu thơ, phép tính mà sâu thẳm chính là các chân giá trị thâm thúy về nhân phẩm, về lẽ sống, là trái tim biết thấu cảm, san sẻ và hơn thế nữa chính Cô Thầy dạy dỗ, truyền đạt các bài học đậm chất nhân văn về cách đối nhân xử thế, về nghị lực kiên cường vượt lên mọi giông tố hòa quyện các câu chuyện kể hàm chứa ý nghĩa sâu xa của dân tộc Việt Nam: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Tiên học lễ, hậu học văn”, “Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người.”,… Chào hỏi - xin lỗi - cảm ơn… Để rồi mai sau dù chúng em đang ở phương trời nào vẫn luôn ghi tạc vào tâm trí từng lời dạy bảo sâu sắc, lúc bâng khuâng, lúc bịn rịn, lúc ngậm ngùi nhớ nhung Thầy Cô da diết! Nhớ làm sao những lần run rẩy tập đánh vần từng tiếng như “ông - cống, iên - hiến” (cống hiến), “iêt - Việt, am - Nam” (Việt Nam),… hay quên sao được giọng đọc thơ truyền cảm của Thầy: Em nghe thầy đọc bao ngày/ Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà/ Mái chèo nghe vọng sông xa/ Êm êm như tiếng của bà năm xưa.” (Nhà thơ Trần Đăng Khoa). Dẫu năm tháng cứ vô tình trôi qua, song từ tận đáy lòng chúng em muốn thốt lên rằng: hình ảnh về người Thầy, người Cô ngày ngày miệt mài trên bục giảng với phấn trắng, bảng đen, nụ cười hiền hậu, giọng nói ấm áp chất chứa nỗi niềm mãi mãi là miền ký ức ngọt ngào nhất chảy cuồn cuộn trong từng mạch máu của chúng em. Tình Thầy Trò đậm sâu nay càng sâu đậm hơn!

 Nhà văn Nga Lép Tôn-xtôi từng nói: “Lý tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lý tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”. Thầy Cô chính là ngọn đèn sáng, là người tiếp thêm cho chúng em tia hy vọng và ý chí vươn lên trong cuộc sống. Cuộc sống có khi trỗi dậy với nốt cao thanh thót - ngân vang, lúc lại trầm xuống với nốt trầm du dương, khoảng lặng buốt giá và muôn vàn ngã rẽ, nhưng những dấu ấn từ Thầy sẽ mãi không phai nhòa theo dòng chảy thời gian, là điểm tựa tinh thần vững chắc để chúng em vững bước dấn thân trên con đường chinh phục đỉnh cao tri thức, đam mê, khát vọng nhằm tạo ra giá trị lớn cho “Quê Hương Đất Nước Việt Nam”. Nếu không có ngọn đuốc soi đường, nếu không có sức mạnh cổ vũ nồng nhiệt, tiếp sức đúng lúc của Thầy Cô thì nhiều trò đã gục ngã, bỏ cuộc giữa dòng đời xuôi ngược - bôn ba.

Thầy Cô chẳng quản ngại gian truân, sớm chiều cặm cụi bên bảng đen, phấn trắng, thổi hồn mình qua mỗi bài học trong đêm khuya thao thức. Trong thâm tâm mỗi Thầy Cô, niềm hạnh phúc không chỉ đến từ những điều lớn lao vĩ đại, mà còn là từng bước đi vững chãi cùng cú bứt phá ngoạn mục của học trò, từng ánh mắt đắm mình trong dòng sông tri thức hay từng nụ cười nở trên môi vượt lên số phận lam lũ của các em học trò nhem nhuốc với trái tim đôn hậu, nghị lực phi thường. CThủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nói “nghề dạy học là nghề cao quý nhất, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu âm thầm lặng lẽ dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời.” Thật đúng như vậy! Cô Thầy luôn thầm lặng lặng thầm cống hiến nâng bước ước mơ, bồi đắp tâm hồn cho từng đứa học sinh thân thương làm sao thật đong đầy niềm tin - dạt dào cảm xúc, trọn vẹn tri thức cốt lõi để dấn thân vào “Trường Đời” - nơi không ngừng thôi thúc chúng em hừng hực lửa để bùng cháy, bùng nổ suốt cuộc hành trình.

Chúng con thầm cảm ơn và biết ơn Thầy Cô - người lái đò âm thầm, người lái tàu lặng lẽ cầm ngọn đuốc bất diệt của tri thức, của trí tuệ soi rọi ước mơ của bao thế hệ học trò. Chúng con phạm lỗi - xin lỗi - Thầy Cô thứ tha, chúng con gặt hái thành tích tốt - Thầy Cô tuyên dương,… chúng con ngộ: Ôi! “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Mặt trời chân lý chói qua tim” (Tố Hữu). Chắc hẳn rằng Thầy Cô rất nhớ các em học trò hái bông lục bình đan giỏ mưu sinh, hái bông sậy bó chổi trong rừng sậy mờ mịt sương mù hay hái bông điên điển đơm vàng giữa đồng nước mênh mông cùng người mẹ nắng dãi mưa dầm… từ thuở cơ hàn. Càng kính trọng và ngưỡng mộ Thầy Cô chúng em nguyện bứt phá, đột phá không ngừng nghỉ ở nhiều môi trường khác nhau với nếp cảm - nếp nghĩ riêng để hội nhập quốc tế viết tiếp bao hoài bão, ước mơ, khát vọng nhằm tạo ra giá trị trong tương lai gần.

Một mùa hiến chương nữa lại về, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11 lòng chúng em lại bồi hồi, dâng trào những xúc cảm về THẦY CÔ. Ngày 20-11 là một khúc hát ân tình, là ngày mà Thầy Cô giáo cả nước được đón nhận tình cảm ngọt ngào của toàn xã hội, tình cảm chân thành của học trò chúng em. Chúng em xin kính chúc quý Thầy Cô giáo dồi dào sức khỏe để bùng cháy ngọn lửa của nhiệt huyết, của ước nguyện cho sự nghiệp giáo dục vẻ vang của nước nhà: ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM quá đỗi ân tình, son sắt:

Lặng thầm từng nét phấn rơi,

Dạy con từng bước, sáng ngời tương lai.

Ơn thầy sâu nặng tháng ngày,

Tình THẦY CÔ mãi đong đầy tim con.

------------------------------------------------------

Người viết: Học trò TRẦN ANH VĂN (ENGLISH TRAN)

Facebook: KHẮC GHI ƠN THẦY

 



Thông tin mới

Bản đồ

Câu lạc bộ

Số lượt truy cập

1926086
Hôm nay
Tuần này
Tháng này
Tất cả
679
6637
19103
1926086

Lịch Phòng máy

Buổi

Tiết

Thứ 2

Thứ 3

Thứ 4

Thứ 5

Thứ 6

Thứ 7

S

Tiết 1

11B2

11D1

11A1

12A3

Tiết 2

11B2

11D1

11A1

12B1

Tiết 3

12B2

12B1

12B2

12D1

Tiết 4

12D1

11A2

11B1

11A3

Tiết 5

12A3

11A2

11B1

11A3

Tiết 1: Từ 7 giờ 00 phút đến 7 giờ 45 phút.

Tiết 2: Từ 7 giờ 50 phút đến 8 giờ 35 phút.

Giải lao: 20 phút.

Tiết 3: Từ 8 giờ 55 phút đến 9 giờ 40 phút.

Tiết 4: Từ 9 giờ 45 phút đến 10 giờ 30 phút.

Tiết 5: Từ 10 giờ 35 phút đến 11 giờ 20 phút.

Trường THPT Thực hành Sư phạm
Địa chỉ: Khu II, đường 3/2, p. Xuân Khánh, q. Ninh Kiều, TP. Cần Thơ
Số điện thoại: 02923.734758 - 02923.734759
Email: thptthsp@ctu.edu.vn