TRỰC CỜ CUỐI – A2K12
Viết bởi: Admin
Và đây là kết thúc màn trực cờ của chúng mình, cũng là lần cuối trực cờ với tư cách THSP-er…
Ba năm tuy ngắn nhưng gắn liền với từng mảnh cảm xúc riêng biệt, mới ngày nào chập chững bước vào một môi trường hoàn toàn mới. Vậy mà giờ đây, những kí ức này đều gắn liền với hai từ “lần cuối”.
Có lẽ sau này, 6h50 không còn phải chạy thật nhanh để có mặt ở lớp, không còn những vòng quay “may mắn” xem ai được trả bài, và hơn hết hình ảnh những cô cậu học trò chạy nhảy ca múa chỉ còn là những thước phim.
Nhớ lắm những buổi sáng rộn ràng tiếng cười trên hành lang, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi – khi cả lớp ùa xuống căn tin mua ly trà sữa hay ổ bánh mì quen thuộc. Nhớ lắm những giờ học Vật lý căng thẳng xen lẫn tiếng cười giòn tan vì những câu nói hài hước của thầy cô. Nhớ những buổi trưa ở lại trường để tập văn nghệ, để chuẩn bị cho ngày lễ 20/11 hay hội trại truyền thống – nơi từng giọt mồ hôi hòa cùng niềm vui tuổi học trò.
Ba năm không quá dài, nhưng đủ để nơi này trở thành một phần không thể quên của tuổi học trò. Sau này, dù mỗi người đi trên một con đường khác, chỉ cần nhắc đến “THSP”, tim lại chợt ấm – vì đó là nơi đã dạy chúng mình biết yêu, biết mơ, và biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.
Và rồi, khi khép lại chặng đường ba năm ấy, chúng mình chợt nhận ra rằng điều quý giá nhất không phải là những tấm bằng khen hay điểm số cao, mà là tình bạn, là tình thầy trò và những kỷ niệm chẳng thể đong đếm. Mỗi người thầy, người cô ở THSP không chỉ dạy chúng mình con chữ, mà còn dạy cách làm người, cách yêu thương và sẻ chia. Cảm ơn thầy cô đã luôn kiên nhẫn, dịu dàng dìu dắt qua từng bài học, từng lần vấp ngã.
Cảm ơn những người bạn đã đồng hành, cùng khóc – cùng cười, cùng vượt qua bao kỳ thi, bao ngày chạy deadline, và cả những buổi chiều ngồi bên nhau ngắm nắng rơi qua khung cửa lớp. Mai này, mỗi đứa sẽ đi về một hướng khác nhau, mang theo ước mơ riêng, nhưng chắc hẳn, ai trong chúng ta cũng sẽ có một góc nhỏ trong tim dành cho “ngôi nhà mang tên THSP”.
Dưới mái trường ấy, chúng mình đã viết nên những trang đầu tiên của tuổi trẻ – trong sáng, vụng dại nhưng đầy nhiệt huyết. Dù tương lai có ra sao, dù có đi xa đến đâu, chỉ cần nghe tiếng trống trường vang lên trong ký ức, tất cả sẽ lại ùa về – như một lời nhắc dịu dàng: “Nơi đây, thanh xuân của chúng mình đã từng rực rỡ đến thế.” 🌸