CHUYẾN ĐÒ TRI ÂN

Mùa thu - mùa của ký ức và hoài niệm. Mùa thu là thời điểm của những ký ức xao xuyến, cả một bầu trời về Thầy Cô cứ ùa về, ùa về, thế là trào dâng và bật ra thành lời: Nhớ Thầy Cô nhiều lắm!!! Thu về, những chiếcme đung đưa nhè nhẹ bên sắc tím bông bằng lăng khẽ chao lượn trong gió kéo theo nỗi nhớ triền miên như từng đợt sóng cuộn trào “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” rồi lại “sầu trăm ngả” của người học trò nhỏ. Đã sang tháng mười một, cái nắng cuối thu trải vàng khắp mọi nẻo đường Quận Ninh Kiều - Thành phố Cần Thơ, mang cả cái hanh khô sắp bước vào đông. Sân trường Trường Trung học Phổ thông Thực hành Sư phạm, Đại học Cần Thơ rực lên bóng cờ Tổ quốc, vô vàn loài hoa đỏ thắm vẫy tay đón chào Thầy Cô giáo và các em học sinh. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay. Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi. Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy …”. Ngày 20-11 là dịp để các thế hệ học trò bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến người lái đò” thầm lặng - những người góp phần quan trọng vào sự nghiệp phát triển đất nước Việt Nam có công dạy dỗ, uốn nắn, chắp cánh, xây đắp ước mơ cho chúng ta trên con đường học vấn, con đường làm người cả về trí tuệ, thể chất lẫn tâm hồn.

Người lái đò như cánh buồm chở đầy khát vọng của bao thế hệ học trò, trong đó có em - cậu học trò dạt dào cảm xúc với nguồn cảm hứng bất tận của miền Tây sông nước. Bao kỷ niệm về Thầy Cô lúc nào cũng tha thiết thiết tha, vương vấn vấn vương trong tâm trí người học trò nghị lực bền bỉ - ý chí chinh phục, đột phá liên tục đa lĩnh vực để thật sự xứng đáng với Cha Mẹ và Cô Thầy. Nếu ví tuổi thơ như một bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, vừa ngây thơ, vừa hồn nhiên, chứa đựng cả tuổi thơ với bao ân tình sâu nặng thì Thầy Cô chính là người đã cầm tay, dẫn dắt, giúp chúng em phác họa từng nét vẽ vụng về năm xưa nay trở thành các đường nét gân guốc, khỏe khoắn, mềm mại, đầy sức sống và có “hồn người”. Thầy Cô chính là người đã dạy chúng con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi chúng con lớn khôn, chúng con mới thấu cảm sự ân cần, tận tụy, chu đáo của Cô Thầy đến nhường nào! Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm từng viết:

“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay

Ta vẫn gọi là nghề cao quý nhất

Có một thời, khi trẻ thơ thầm lặng

Đã ghi lòng tạc dạ những bài học đầu.”

Thật vậy, người lái đò lặng thầm với đôi bàn tay cần mẫn và tâm hồn đầy yêu thương đã gieo mầm tri thức cũng như tình thương yêu trong trái tim mỗi học trò. Thầy Cô không đơn thuần là truyền cảm hứng từng con chữ, câu thơ, phép tính mà sâu thẳm chính là các chân giá trị thâm thúy về nhân phẩm, về lẽ sống, là trái tim biết thấu cảm, san sẻ và hơn thế nữa chính Cô Thầy dạy dỗ, truyền đạt các bài học đậm chất nhân văn về cách đối nhân xử thế, về nghị lực kiên cường vượt lên mọi giông tố hòa quyện các câu chuyện kể hàm chứa ý nghĩa sâu xa của dân tộc Việt Nam: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Tiên học lễ, hậu học văn”, “Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người.”,… Chào hỏi - xin lỗi - cảm ơn… Để rồi mai sau dù chúng em đang ở phương trời nào vẫn luôn ghi tạc vào tâm trí từng lời dạy bảo sâu sắc, lúc bâng khuâng, lúc bịn rịn, lúc ngậm ngùi nhớ nhung Thầy Cô da diết! Nhớ làm sao những lần run rẩy tập đánh vần từng tiếng như “ông - cống, iên - hiến” (cống hiến), “iêt - Việt, am - Nam” (Việt Nam),… hay quên sao được giọng đọc thơ truyền cảm của Thầy: Em nghe thầy đọc bao ngày/ Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà/ Mái chèo nghe vọng sông xa/ Êm êm như tiếng của bà năm xưa.” (Nhà thơ Trần Đăng Khoa). Dẫu năm tháng cứ vô tình trôi qua, song từ tận đáy lòng chúng em muốn thốt lên rằng: hình ảnh về người Thầy, người Cô ngày ngày miệt mài trên bục giảng với phấn trắng, bảng đen, nụ cười hiền hậu, giọng nói ấm áp chất chứa nỗi niềm mãi mãi là miền ký ức ngọt ngào nhất chảy cuồn cuộn trong từng mạch máu của chúng em. Tình Thầy Trò đậm sâu nay càng sâu đậm hơn!

 Nhà văn Nga Lép Tôn-xtôi từng nói: “Lý tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lý tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”. Thầy Cô chính là ngọn đèn sáng, là người tiếp thêm cho chúng em tia hy vọng và ý chí vươn lên trong cuộc sống. Cuộc sống có khi trỗi dậy với nốt cao thanh thót - ngân vang, lúc lại trầm xuống với nốt trầm du dương, khoảng lặng buốt giá và muôn vàn ngã rẽ, nhưng những dấu ấn từ Thầy sẽ mãi không phai nhòa theo dòng chảy thời gian, là điểm tựa tinh thần vững chắc để chúng em vững bước dấn thân trên con đường chinh phục đỉnh cao tri thức, đam mê, khát vọng nhằm tạo ra giá trị lớn cho “Quê Hương Đất Nước Việt Nam”. Nếu không có ngọn đuốc soi đường, nếu không có sức mạnh cổ vũ nồng nhiệt, tiếp sức đúng lúc của Thầy Cô thì nhiều trò đã gục ngã, bỏ cuộc giữa dòng đời xuôi ngược - bôn ba.

Thầy Cô chẳng quản ngại gian truân, sớm chiều cặm cụi bên bảng đen, phấn trắng, thổi hồn mình qua mỗi bài học trong đêm khuya thao thức. Trong thâm tâm mỗi Thầy Cô, niềm hạnh phúc không chỉ đến từ những điều lớn lao vĩ đại, mà còn là từng bước đi vững chãi cùng cú bứt phá ngoạn mục của học trò, từng ánh mắt đắm mình trong dòng sông tri thức hay từng nụ cười nở trên môi vượt lên số phận lam lũ của các em học trò nhem nhuốc với trái tim đôn hậu, nghị lực phi thường. CThủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nói “nghề dạy học là nghề cao quý nhất, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu âm thầm lặng lẽ dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời.” Thật đúng như vậy! Cô Thầy luôn thầm lặng lặng thầm cống hiến nâng bước ước mơ, bồi đắp tâm hồn cho từng đứa học sinh thân thương làm sao thật đong đầy niềm tin - dạt dào cảm xúc, trọn vẹn tri thức cốt lõi để dấn thân vào “Trường Đời” - nơi không ngừng thôi thúc chúng em hừng hực lửa để bùng cháy, bùng nổ suốt cuộc hành trình.

Chúng con thầm cảm ơn và biết ơn Thầy Cô - người lái đò âm thầm, người lái tàu lặng lẽ cầm ngọn đuốc bất diệt của tri thức, của trí tuệ soi rọi ước mơ của bao thế hệ học trò. Chúng con phạm lỗi - xin lỗi - Thầy Cô thứ tha, chúng con gặt hái thành tích tốt - Thầy Cô tuyên dương,… chúng con ngộ: Ôi! “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Mặt trời chân lý chói qua tim” (Tố Hữu). Chắc hẳn rằng Thầy Cô rất nhớ các em học trò hái bông lục bình đan giỏ mưu sinh, hái bông sậy bó chổi trong rừng sậy mờ mịt sương mù hay hái bông điên điển đơm vàng giữa đồng nước mênh mông cùng người mẹ nắng dãi mưa dầm… từ thuở cơ hàn. Càng kính trọng và ngưỡng mộ Thầy Cô chúng em nguyện bứt phá, đột phá không ngừng nghỉ ở nhiều môi trường khác nhau với nếp cảm - nếp nghĩ riêng để hội nhập quốc tế viết tiếp bao hoài bão, ước mơ, khát vọng nhằm tạo ra giá trị trong tương lai gần.

Một mùa hiến chương nữa lại về, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11 lòng chúng em lại bồi hồi, dâng trào những xúc cảm về THẦY CÔ. Ngày 20-11 là một khúc hát ân tình, là ngày mà Thầy Cô giáo cả nước được đón nhận tình cảm ngọt ngào của toàn xã hội, tình cảm chân thành của học trò chúng em. Chúng em xin kính chúc quý Thầy Cô giáo dồi dào sức khỏe để bùng cháy ngọn lửa của nhiệt huyết, của ước nguyện cho sự nghiệp giáo dục vẻ vang của nước nhà: ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM quá đỗi ân tình, son sắt:

Lặng thầm từng nét phấn rơi,

Dạy con từng bước, sáng ngời tương lai.

Ơn thầy sâu nặng tháng ngày,

Tình THẦY CÔ mãi đong đầy tim con.

------------------------------------------------------

Người viết: Học trò TRẦN ANH VĂN (ENGLISH TRAN)

Facebook: KHẮC GHI ƠN THẦY

 



Bài diễn thuyết chấn động của nữ sinh viên sau 10 năm tốt nghiệp: Những người thắng ở vạch xuất phát chưa chắc có thể chạy tới cuối cùng!

Những người dành chiến thắng sẽ luôn là những người biết quan tâm tới bước chân, nhịp thở cũng như tốc độ tiến bước của mình.

Kính thưa thầy hiệu trưởng, các thầy cô giáo, quý vị phụ huynh và toàn thể các bạn sinh viên thân mến!

Tôi là Chi, sinh viên K98 khoa Mỹ Thuật trường Đại học Đài Loan. Khi tôi 5 tuổi, tôi đã biết được đời này mình sẽ trở thành một nhà nghệ thuật. Năm 18 tuổi, khi đăng ký chuyên ngành đại học, tôi chỉ chọn một khoa, đó là khoa thiết kế của trường đại học Đài Loan, đó là ước nguyện duy nhất của tôi.

Hôm nay là ngày tròn 10 năm sau khi tốt nghiệp. 10 năm sau tốt nghiệp là 10 năm quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Và tôi cũng tin rằng, đó là 10 năm quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người. 20 tuổi đến 30 tuổi là thời kỳ vàng của bạn, 10 năm sau, bạn muốn trở thành một người như thế nào?

Trong suốt 10 năm qua, điều mà tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc nhất đó là lĩnh hội được 3 điều quan trọng sau:

Sự lựa chọn của bạn sẽ quyết định bạn là người như thế nào!

Năm tôi 20 tuổi, tôi cảm thấy thế giới này thật bất công. Tại sao có những người không bao giờ phải lo ăn lo mặc? Tại sao có những người có đủ điều kiện để theo học những lớp học đắt tiền? Tại sao họ có thể mua máy tính, điện thoại xịn? Tại sao họ muốn làm gì là gia đình có thể đáp ứng một cách vô điều kiện? Tại sao có những người muốn ra nước ngoài là có thể ra nước ngoài? Muốn khởi nghiệp là có thể khởi nghiệp? Chỉ vì họ sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi sao?

Tại sao tôi không thể đủ tiền để mua màu vẽ, in tác phẩm hay thuê sân bãi để mở triển lãm? Tại sao tôi phải đi gia sư mỗi ngày, thậm chí phải làm thêm ở quán cà phê? Tại sao tôi phải tính toán từng đồng để ăn cơm? Tại sao tôi phải tự mình tích cóp tiền để đi du lịch? Tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn đến vậy? Tại sao từ nhỏ tôi đã phải chịu đựng những điều này? Tại sao vậy?

Tôi tự kiếm tiền lo sinh hoạt cuộc sống khi lên đại học. Kể từ sau khi tốt nghiệp, tôi không còn xin tiền bố mẹ nữa. Tôi ở lại thành phố, vừa làm việc kiếm tiền vừa chuẩn bị ra nước ngoài du học. Chỉ nguyên các khoản tiền thuê nhà, chi tiêu sinh hoạt đắt đỏ đã khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Còn lại một chút tiền tiết kiệm, tôi dùng để thi TOEFL, mua sách tham khảo, chuẩn bị tập tác phẩm. Tài khoản ngân hàng của tôi hoàn toàn trống trơn.

Lúc học nghiên cứu sinh ở NewYork, tôi cũng vừa học vừa làm, ăn cháo qua ngày, những lúc nghèo nhất, trong tài khooản của tôi chỉ có 35 đô. Tôi không biết bữa cơm tiếp theo, tiền học phí của kỳ học tiếp theo ở đâu? Còn cả khoản nợ mấy trăm triệu đồng mà tôi đã vay để đi du học nữa. Áp lực tinh thần khiến tôi mất ngủ. Tại sao nhiều người lại có thể vô tư ra nước ngoài du học, sinh sống, du lịch khắp nơi, sắm hàng hiệu còn tôi thì không?

Sự ngờ vực này đã từng xuất hiện trong tâm trí tôi vô số lần. Trong lòng tôi tràn đầy căm phẫn, tôi cảm thấy thế giới này thật bất công bằng. Tôi hiểu hơn ai hết cái gọi là "hận đời". Đúng thế, thành công dường như là độc quyền của người có tiền. Người ta thành công vì nhà người ta có tiền. Bạn có nghĩ như vậy không?

Thế nhưng, tôi phát hiện ra rằng, việc không ngừng oán trách thế giới này và hợp lý hóa sự thành công của người khác không giúp tôi học được gì. Phê phán người khác không khiến tôi trở nên tốt hơn. Ngược lại khiến tôi rơi vào vòng xoáy của sự tiêu cực, không có tiền bằng với định kiến không thể thành công.

Tôi không muốn trở thành dân đen, đó không phải là thứ mà tôi muốn. Đối lập giai cấp, đối lập giàu nghèo, đối lập chính trị, đối lập thời đại, chúng ta không nên phân biệt lẫn nhau bằng sự đối lập khiến sức mạnh của chúng ta ngày càng nhỏ bé.

Người sáng lập Amazon Jeff Bezos đã từng nói rằng: "Thông minh là món quà bẩm sinh còn lương thiện là một sự lựa chọn - Cleverness is a gift, kindness is a choice".

Sự lựa chọn của bạn quyết định việc bạn sẽ trở thành một người như thế nào. Tôi lựa chọn chuyên tâm vào việc làm thế nào để khiến mình trưởng thành, làm thế nào để giải quyết mọi vấn đề khó khăn bằng sức mạnh bản thân. Hay thậm chí là hòa đồng với những kiểu người khác nhau, với những người có hoàn cảnh khác với mình. Thay thế sự bài bác bằng sự đồng cảm.

Muốn học hỏi, tự mua sách để đọc; Muốn đi du lịch, tự gia sư kiếm tiền; Muốn đi du học, tự xin học bổng… Tìm cách để chi trả tiền thuê nhà và trang trải cuộc sống. Điều này khiến tôi không ngừng tích lũy trưởng thành. Khiến trái tim tôi lớn lên từng ngày, đồng thời giúp tôi thoát khỏi những suy nghĩ "hận đời" tiêu cực.

Sự lựa chọn này giúp tôi thành công có được chỗ đứng trong top 500 công ty lớn nhất nước Mỹ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở NewYork. Đồng thời giúp tôi trả hết tất cả những món nợ học phí bằng chính sức lực của mình vào năm 27 tuổi. Hoàn thành ước nguyện du học mà không tiêu tốn một đồng tiền nào của cha mẹ. Từ đó về sau, tôi gửi toàn bộ số tiền mà mình kiếm được về cho gia đình, để cải thiện tình hình kinh tế.

Xuất thân sẽ không quyết định việc bạn trở thành một người như thế nào. Chỉ có chính bạn mới có thể quyết định bạn là ai.

Đừng oán trời trách người hay hận đời, dù là việc tốt hay điều xấu thì đều có ý nghĩa cả, bởi chúng sẽ khiến bạn trở thành một người tốt hơn.

Thế giới này thực ra rất công bằng.

Sau 30 tuổi, tôi phát hiện ra rằng, thế giới này thực ra rất công bằng.

Những người bạn tài ba, những đứa trẻ con nhà giàu, những người bạn du học nước ngoài trước đây luôn là những người có điều kiện tốt hơn tôi rất rất nhiều. Nhưng sau 10 năm tốt nghiệp, có những người phải làm những công việc mà họ không thích, có những người thường xuyên kêu than oán trách cuộc sống. Nhiều lúc, tôi tự nhủ: "Rõ ràng họ là top những người thắng lợi, tại sao lại thành ra như vậy?" Tôi đã từng rất ngưỡng mộ điều kiện của họ, nhưng giờ đây lại đến lượt họ phải ngưỡng mộ cuộc sống của tôi.

24 tuổi một mình đơn độc đến Mỹ du học, 26 tuổi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, 27 tuổi trả hết các khoản nợ học phí, 29 tuổi giảng dạy tại Trường Nghệ thuật Thị giác New York, 30 tuổi xuất bản tự truyện cá nhân.

Cuộc đời giống như một cuộc chạy đua Marathon, những người thắng ở vạch xuất phát chưa chắc đã có thể chạy đến đích cuối cùng.

Rất nhiều người có suy nghĩ rằng: "cuộc đời giống như một cuộc chạy đua 100 mét, thua ở vạch xuất phát coi như hết hy vọng", vậy nên họ mới nghĩ rằng không được thua ở vạch xuất phát.

Nhưng thực ra cuộc đời rất dài, nó là một cuộc chạy đua đường dài đầy thử thách ý chí và nghị lực. Sẽ có rất nhiều thử thách về tâm sinh lý, những người chạy được đến đích cuối cùng thường không phải là những người thừa thắng xông lên ngay từ đầu, cũng không phải là những người nhìn trước ngó sau chỉ quan tâm tới đối thủ. Mà ngược lại những người dành chiến thắng sẽ luôn là những người biết quan tâm tới bước chân, nhịp thở cũng như tốc độ tiến bước của mình.

Con người dù có tiền hay không, tướng mạo xấu đẹp, tài năng cao thấp cũng đều phải trải qua khó khăn, thử thách, thăng trầm. Ai cũng sẽ gặp được những cơ hội, đường đi thuộc về mình. Thực ra thế giới này không hề thiên vị bất cứ ai, mọi thứ đều rất công bằng.

Nếu cuộc đời cho bạn quả chanh, vậy thì bạn hãy làm nước chanh ép. Hành trình đường đi của mỗi người đều không giống nhau, mỗi người một vẻ, không cần ai phải ngưỡng mộ ai. Hãy trân trọng tất cả những gì mình có, là một người lương thiện vui vẻ hơn rất nhiều so với một người hay phẫn nộ oán thán.

Đừng chỉ vì sự ổn định nhất thời mà không dám dang rộng đôi cánh bay cao và bay xa. Đừng tham những đồng tiền chớp nhoáng mà bỏ lỡ cơ hội trưởng thành, bước đi trên một con đường gian khổ chắc chắn sẽ khiến bạn trở thành một con người kiên cường và nghị lực hơn rất nhiều.

Hãy là phiên bản chính mình tuyệt vời nhất, không cần phải so sánh với bất cứ ai

Tôi bắt đầu bị mất ngủ từ năm 19 tuổi. Đêm nào cũng vậy, mỗi tối tôi đều nằm trong ký túc xá ngắm nhìn thời gian trôi qua, một giờ, hai giờ, ba giờ cho đến tận năm giờ mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đây không phải là cuộc sống đại học tốt đẹp mà tôi đã từng tưởng tượng: một mình lặng lẽ khóc thầm trong đêm.

Nhìn bề nổi, cuộc sống đại học của tôi dường như rất thành công, mang lại cho tôi một CV đẹp. Với nhiều giải thưởng thiết kế, tham gia nhiều hoạt động, diễn đàn, triển lãm, nhận được học bổng sinh viên xuất sắc, đứng thứ 2 toàn khóa trong buổi tốt nghiệp. Mọi thứ dường như đều rất tỏa sáng, nhưng đại học lại là thời kỳ tẻ nhạt nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi khao khát thế giới này khẳng định mình, tôi hy vọng tất cả các bậc phụ huynh, bạn học đều yêu quý tôi. Vậy nên tôi bắt đầu tham gia đủ các cuộc thi, biến mình trở thành một sinh viên tốt trong trường đại học. Hết lòng theo đuổi thứ bậc, xếp hạng, cạnh tranh điểm số. Tôi rất muốn có thể nhanh chóng thành công, để thế giới này có thể nhìn thấy tôi. Tôi muốn lấy lòng tất cả mọi người, nhưng trớ trêu thay tôi lại lúc chìm lúc nổi trong mắt họ, khiến tôi đánh mất mình, trở thành một người mà ngay đến bản thân tôi cũng không thể yêu thương nổi.

Stress, trầm cảm giày vò tôi suốt 6 năm liền mãi cho tới khi tôi đi làm, ra nước ngoài và tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Tôi quyết định từ bỏ theo đuổi tất cả những trò chơi vô hạn, trẻ so thành tích, ra xã hội so thu nhập, so xe ai đắt hơn, nhà ai mua nhiều tiền hơn, so ai lấy chồng sớm hơn, ai sinh con nhanh hơn. Sinh con xong vẫn chưa đủ, lại bắt đầu so đo con ai học giỏi hơn. Ai nấy cũng đều cố gắng hết sức để trở thành một người tốt hơn người khác về mọi mặt. Dù bao nhiêu tuổi cũng không thể so đo hết được, đau khổ vẫn mãi tồn tại.

Nhà tâm lý học Alfred Adler đã từng nói rằng: "Bạn không sống vì sự hài lòng của người khác, người khác cũng không sống vì sự hài lòng của bạn".

Đừng nên để ý đến sự bình phẩm hay đánh giá của người khác. Cũng không cần phải tìm kiếm sự tán đồng của họ. Hãy suy nghĩ và tiếp nhận diện mạo vốn có của mình. Người duy nhất mà bạn cần lấy lòng đó là chính mình.

Vậy nên, tôi bắt đầu tiếp nhận chính mình, tôi không còn cố gắng theo đuổi kết quả của những cuộc thi, hài lòng sự mong đợi của xã hội khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận thấy được sự tồn tại của chính mình. Tôi thậm chí còn nhìn thấy khuyết điểm của chính mình, thoát khỏi chứng trầm cảm. Tôi không muốn sống trong bong bóng mỹ miều một cách mù quáng, tôi muốn hiểu người khác và thậm chí là chính mình một cách chân thực nhất, bằng một khoảng cách chính xác nhất.

Tôi không muốn làm người thành công hay vĩ đại nhất trên thế giới này, tôi chỉ muốn là một phiên bản của chính mình tốt nhất. Tôi bắt đầu rũ bỏ gánh nặng thành tích, sự ưu việt cứng nhắc, lột xác là chính mình. Điều này ngược lại khiến các tác phẩm của tôi như được phủ thêm một lớp từ trường thu hút được rất nhiều các giải thưởng lớn trên toàn cầu. Đây là kết quả mà trước đó cho dù tôi có làm vừa lòng người khác như thế nào cũng không thể có được.

Kiến trúc sư người Nhật Ando Tadao đã từng nói rằng: "Theo đa số ắt sẽ đánh mất chính mình, thứ duy nhất có thể làm đó là tiếp tục làm những việc mà bản thân muốn, sống là chính mình".

Khi bạn biết cách tiếp nhận chính mình, thế giới sẽ bắt đầu khẳng định, lắng nghe và trả lời những cảm nhận chân thành nhất của bạn.

Các bạn thân mến, các bạn chính là tấm gương tốt nhất của mình, không cần phải so sánh với người khác. Chỉ cần các bạn đã từng cố gắng thì bất cứ xếp hạng nào, kết quả nào cũng đều là tốt nhất. Đừng để xã hội chủ nghĩa công lợi bắt cóc con tim các bạn. Hãy tin rằng, chỉ cần cố gắng hết mình, dù kết quả như thế nào cũng đều đáng tự hào cả.

Thế giới có thể không tốt đẹp hơn nhưng bạn nhất định phải càng dũng cảm hơn

Xã hội này chưa chắc sẽ như ý bạn, thế giới cũng sẽ không vì thời khắc tốt nghiệp của bạn mà trở nên thái bình như gấm thêu hoa. Các bạn có thể cũng sẽ giống như tôi, mắc chứng trầm cảm, gánh nợ, rơi vào khủng hoảng không biết phải làm như thế nào.

Tôi rất thích một câu nói rằng: "Cuộc đời giống như quả trứng muối, phải rạn nứt với vừa vặn".

Hãy thử ôm lấy những vết rạn nứt trong cuộc đời, tận hưởng khiếm khuyết của bản thân, bởi đó có thể là những hương vị mà không phải ai cũng copy hay cover được. Chỉ có bạn mới có thể chế biến được những món ngon mỹ vị nhất cho cuộc đời của chính bạn.

Chỉ khi trải qua rồi mới có thể trưởng thành, cuộc sống mới trở nên phong phú. Tiềm lực của con người là vô hạn, một khi chịu đựng được những nỗi khổ mà người khác không phải chịu, làm được những việc mà người khác không thể làm thì mới có thể tận hưởng được tất cả những gì mà người khác không thể tận hưởng.

Các bạn sinh viên thân mến,

Thứ nhất, hãy trở thành con người mà các bạn muốn, đừng để cảm xúc tiêu cực vùi dập;

Thứ hai, hãy so sánh với chính mình, thưởng thức chính mình, đừng cố gắng thỏa mãn ánh mắt thế tục;

Thứ ba, hãy thử ôm lấy sự bất công, không hoàn mỹ, không viên mãn của thế giới này, cố gắng góp công sức nhỏ bé của mình để lấp đầy những khoảng trống, góc khuyết trong xã hội. Hãy là một người lương thiện, hăng hái giúp đỡ người khác.

Hãy làm phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình, thế giới có thể không tốt đẹp hơn, nhưng bạn nhất định phải dũng cảm, kiên cường và bất khuất hơn. Chúc các bạn thành công!

Nguồn: kenh14.vn

 

 

NẮNG NHẸ DƯỚI SÂN TRƯỜNG

Tiếng Việt và Tiếng Anh: Mr Kham; Ảnh: T.G.Huy (A1K7)

[English version below]

Với cái nắng nhẹ và ấm áp buổi sớm mai, tiếng chim hót líu lo trên cành lá, những giọt sương ban mai còn long lanh đọng lại mỏng manh như níu kéo chút thời gian của tuổi học trò. Trước sân trường, những cánh phượng rơi đỏ một khoảng trời hòa mình vào màu áo trắng tinh khôi.

Thầy Minh - Hiệu Trưởng

Vâng, chúng tôi – những cô cậu học trò dưới mái trường THSP thân quen này có lẽ cũng đã lâu lắm rồi chưa có dịp ngồi lại bên nhau, gởi cho nhau những nụ cười đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán và kỳ nghỉ dịch kéo dài. Có lẽ hạnh phúc hơn là với các bạn nữ vì được dịp cùng nhau khoe dáng, tạo kiểu khi khoác lên mình bộ trang phục truyền thống của dân tộc-Áo Dài.

Thầy Út, Thầy Phong - Đoàn TN

Hơn hết, có một điều rằng lần gặp nhau này khá đặc biệt, chúng tôi phải chạy đua với thời gian, chạy đua với những kỳ thi sắp đến, nhất là các bạn học sinh lớp 12. Thế rồi, chúng tôi cũng chào nhau vội vã, những chuyện buồn vui của tuổi học trò còn chưa kịp gởi trao khi thông tin từ Ban giám hiệu và Đoàn thanh niên vừa nhắn nhủ. Chúng tôi – những THSPers – vừa dự xong buổi chào cờ đầu tuần mới, gói gọn trong 20 phút.

Thầy, Cô giáo sinh

20 phút có khi là quá dài với chúng tôi khi phải chờ tiếng chuông reo của tiết học cuối cùng mỗi buổi sáng để được chạy ùa ra khỏi lớp kết thúc một buổi học đầy căng thẳng.

20 phút cũng đủ ngắn để chúng tôi tiếc nuối nhiều điều: nuối tiếc cho bài kiểm tra chưa kịp hoàn thành mà thầy cô kêu nộp bài; với khối 12, các bạn nuối tiếc vì chỉ còn vài tuần nữa các bạn lại chia tay bạn bè, thầy cô và rời xa mái trường thân yêu này mà có lẽ lâu lắm mới có dịp trở về.

20 phút cũng đủ hạnh phúc khi đó là thời gian chuyển tiết 2 qua 3, chúng tôi có dịp ngồi tán dóc ở Căn tin trường, ăn vội những suất cơm, những ly nước.

Thầy, Cô của Trường 

Dẫu rằng thời gian có nhanh qua, chúng tôi cũng sẽ mãi giữ cho nhau những kỷ niệm quý báu này. Bởi THSP không chỉ là nơi để rèn luyện kiến thức giúp chúng tôi bước chân vào ngưỡng cửa đại học trong tương lai, mà “Nơi đó là nhà, là tuổi trẻ, là thanh xuân”.

------------------------------------------------------

EARLY MORNING SUNSHINE IN THE SCHOOLYARD

With the light and warm sunshine in the early morning, the sound of birds singing in the branches and leaves, morning dew still fragile like regret for the time of schooling. In front of the school yard, the phoenix wings fall red in the sky and blend into the pure white shirt.

Yes, we - these familiar THSP students probably haven't been together for a long time, send each other their first smiles after the Lunar New Year holidays and holidays. Perhaps more happy than with the girls for the opportunity to show off their bodies together while wearing traditional costumes of Ao Dai.

One thing is that this meeting is quite special. We had to race against time, to compete against the upcoming exams, especially the 12th grade students. Then, we also greeted each other in a hurry, the sad and happy stories of the students' age had not been able to sent while the information from the Principal and the Youth Union has just sent a message. We - the THSPers - just went to the first meeting of the week in the school yard and it only took about 20 minutes.

20 minutes might be too long for us to wait for the final bell every morning to rush out of the class to end a stressful class.

20 minutes is short enough for us to regret many things: regrets for the tests that have not yet been completed, but the teachers asked to submit them; with grade 12, you regret that it is only a few weeks before you break up with friends and teachers and leave this beloved school but it will take a long time for you to return.

20 minutes is happy enough when it is time to move from the 2nd to 3rd subjects, we had the opportunity to sit and chat in the school canteen together, enjoy a quick breakfast, and a quick glass of water.

Although time passes quickly, we will keep each other with these beautiful memories forever. Because THSP is not only a place to train our knowledge to help us become university students in the future, but "That place is our home, our youth".

CHÀO MỪNG KỈ NIỆM 37 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM

(20.11.1982 - 20.11.2019)

"Tôi vẫn ghi ân những người thầy

Cung hiến trọn đời những đắm say

Tình yêu dành hết cho trò nhỏ

Làm sao đền đáp công ơn dày."

Sáng 20/11/2019, hoà trong không khí cả nước chào mừng ngày “Tôn sự trọng đạo”, tại trường THPT THSP-ĐHCT chúng ta đã có một buổi lễ rất giản đơn nhưng đậm tình Thầy-Trò.

Buổi lễ nhằm ôn lại những truyền thống vẻ vang, gửi gắm những tình cảm của cựu học sinh khoá 1, 2, 3, 4, 5 cũng như học sinh khoá 6, 7, 8 đang học tại trường, đồng thời cũng vinh danh và khen thưởng các cá nhân và tập thể có thành tích xuất sắc trong phong trào thi đua chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam.

Mở đầu là 2 tiết mục văn nghệ. Tiết mục đầu tiên đến từ các bạn học sinh thuộc lớp 10A1, 10B2, 11A1 và 11B1 với bài hát “Ký ức về thầy cô” đầy tình cảm. Tiếp theo là “Người thầy năm xưa” được trình bày bởi thầy Minh Nhật-giáo sinh thực tập tại trường cùng sự giúp đỡ của nhóm múa trường THSP.

Đến với buổi lễ có sự tham gia của Ban đại diện cha mẹ học sinh nhà trường, Hiệu trưởng trường THSP, Phó hiệu trưởng nhà trường, quý thầy cô mời giảng, thầy cô cơ hữu cùng giáo sinh thực tập sư phạm, kiến tập sư phạm, cán bộ công nhân viên và toàn thể học sinh, cựu học sinh về trường tham dự.

Theo như thường lệ sẽ là bài diễn văn chúc mừng buổi lễ của thầy Trần Văn Minh, nhưng thầy đã nói: “Tôi đã chuẩn bị một bài diễn văn bài bản theo như lời của ban tổ chức, nhưng rồi tôi có suy nghĩ vậy thì tôi với ai? Với tư cách là hiệu trưởng nói với học sinh thì cũng không đúng, nói với đồng nghiệp thì còn rất nhiều cơ hội vậy nên hôm nay tôi xin được phép phát biểu với tư cách là một người học trò”. Và thế là thay vì một bài diễn văn khô khan dưới cái nắng sáng, chúng được thay bằng câu chuyện xúc động và tình cảm.

Qua 2 câu chuyện, thầy muốn gửi gắm thông điệp đến với chúng ta rằng:

1. Sống vì người khác đôi khi không phải mất đi mà ta còn giàu có hơn về tinh thần và tâm hồn của mình.

2. Chúng ta hãy hành động theo đúng trái tim mình khi mọi thứ còn chưa muộn, đừng để nghĩ chuyện hôm qua rồi mới nuối tiếc.

Để thể hiện sự biết ơn của học sinh đối với thầy cô, bạn Hà Hoàn Mỹ lớp 11B2 đại diện cho học sinh của trường có đôi lời phát biểu.

Tiếp theo, thầy Quan Văn Út thay mặt BCH Đoàn Trường tổng kết thi đua phong trào chào mừng ngày 20/11 gồm: Hoa điểm mười, buổi học tốt-Tiết học tốt. Riêng phần thi đua Buổi học tốt-Tiết học tốt có các lớp đạt giải: 10A2 (nhất), 11B2 (Nhì), 11A1 và 12B1 (Ba).

Cuối buổi lễ, nhà trường xin gửi lời chúc đến quý thầy cô dồi dào sức khoẻ, luôn tươi trẻ và thành công trên con đường dạy học, chúc các bạn học sinh luôn chăm ngoan học giỏi và nghe lời thầy cô.

Sau đây là vài hình ảnh tiêu biểu:

Bài: Lam Nguyên, thơ: Nguyên Đạt B2K6

Ảnh: THSPM club

 

Thông tin mới

Bản đồ

Câu lạc bộ

Số lượt truy cập

1897067
Hôm nay
Tuần này
Tháng này
Tất cả
390
4603
24505
1897067

Lịch Phòng máy

Buổi

Tiết

Thứ 2

Thứ 3

Thứ 4

Thứ 5

Thứ 6

Thứ 7

S

Tiết 1

11B2

11D1

11A1

12A3

Tiết 2

11B2

11D1

11A1

12B1

Tiết 3

12B2

12B1

12B2

12D1

Tiết 4

12D1

11A2

11B1

11A3

Tiết 5

12A3

11A2

11B1

11A3

Tiết 1: Từ 7 giờ 00 phút đến 7 giờ 45 phút.

Tiết 2: Từ 7 giờ 50 phút đến 8 giờ 35 phút.

Giải lao: 20 phút.

Tiết 3: Từ 8 giờ 55 phút đến 9 giờ 40 phút.

Tiết 4: Từ 9 giờ 45 phút đến 10 giờ 30 phút.

Tiết 5: Từ 10 giờ 35 phút đến 11 giờ 20 phút.

Trường THPT Thực hành Sư phạm
Địa chỉ: Khu II, đường 3/2, p. Xuân Khánh, q. Ninh Kiều, TP. Cần Thơ
Số điện thoại: 02923.734758 - 02923.734759
Email: thptthsp@ctu.edu.vn